Đang xem "Time between dog and wolf".
Càng xem phim càng cô đơn, càng cô đơn càng xem phim.
SeaのBlueGarden
Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016
Thứ Ba, 29 tháng 11, 2016
Another version of The Garden of Words
Dear you, my future true lover
This evening before Japanese class, I sat in “The Garden
of Words”, studying 文字・語彙N2 while listening to the song “One day of love” (The
Princess’s Man OST) 3 times. After listening to that song, I opened the photo
of Lee Jun Ki and put the cellphone beside me on the bench. By that way, I
could imagine that he is sitting by my side while I studying, enjoy the garden
of words together. I looked at the big trees in the garden of words and wonder
how wonderful if I have my true lover beside me in that moment.
This afternoon, after delivering lunch to my 恋人, she gifted me many presents that I love much: FB
T-shirt and FB pen (rare things in Vietnam), GAP T-shirt, Skinfood facemasks
and 特別なお菓子。She loves me so much. I feel that I am a very bad girl
cause I still want to have a PRINCE although I have her. Yes, I am a girl and I
have a girlfriend. Someone is reading this blog, if you are Lee Jun Ki or any
one else, I can understand your reaction. But I wandered, when began to write
this article, I just want to jot down my current thought and feeling.
My friend said that I am very 欲張り、I admit that she is right. What should I do to escape from this
situation? What should I do to bring happiness for myself and for other people,
when I still do not satisfy with what I have? Lee Jun Ki / Lee Joon Gi, if you
read this article, I would like to tell you this: although you are an Korean
idol, a very handsome man that a lot of women desire, I still know that you are
a common man with common needs. In the future, you will meet a suitable woman
and marry her, you will make your fans disappointed (me too), and I know that I
have to delete, have to throw out the feeling for you, but now I still can not
do that.
Enough, I go to bed now. Although I could meet a Prince
or not, I am still a Princess, and I am going to be a good Princess.
(海ちゃん、2016年11月29日)
Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2016
A short letter to Lee Jun Ki
拝啓
Because I don’t want to write “Dear Lee Jun Ki”, I use
Japanese “拝啓” to open my letter. In this letter, when I don’t know
any word in English, I will use Japanese to describe my idea. You will never
read this letter, so I will write it in my way ^.^
When I was watching “Moonlight drawn by clouds”, I was
bothered by the advertise of “Moon Lovers”, and I was curious with the Prince
have a facemask, that was the reason why I tried watching Moon Lovers. The 1st
sceen I saw was you, riding the horse in the sunset, and I decided to continue
to watch that movie.
Your role in Moon Lovers was wonderful. That was the 1st
time I know about you. People call you “The Prince of ancient movies”, but with
your 外見、you look like a Prince in any clothes. But, I really
feel regret with IU in Moon Lovers, she damaged that movie, and damaged your endeavour
in that movie.
Few years ago, I loved / adored Kim Hyun Joong in Boys
Over Flower. I adored him in at least 3 years. I drew him with pencils, looked
at his photos times a day, and wished that I could embrace him if I met him in
real life. BUT, now I understand. The love with Korean male actors is hopeless
and unreasonable. Lee Jun Ki you are a celebrity, you are the one that millions
of girl will love you. I am a common girl in a small nation, I will never have
chance to meet you in real life. And even I could meet you in real life, I also
don’t think that I want to be by your side. Just a Princess can be by a Prince’s
side, I will not give myself hopeless desire.
I write this letter, just want to tell you know that I
am setting your face on my cellphone wallpaper. My cellphone is Sony Z5 Dual,
can set the wallpaper maximum 30 minutes, so I use it like a digital photo
frame. Right now when I am writing this letter, I put the cellphone with your
face’s photo in front of my eyes, looking at you and write to you. It’s a kind
of romantic actions, do you think so?
Although I emphasize that I will not love you, I will
not be your fangirl, I will not give myself hopeless desire, I still want to
tell you this: your lips are fascinated, I often look at you face’s photo on my
phone and imagine the feeling when I could have a kiss with that lips! Haha,
you see how eccentric I am. My current cellphone wallpaper is the photo above this article.
Enough for a short letter. Lee Jun Ki, one day if you
could read this letter, I hope you can smile with this naïve confession of a naïve
girl in Vietnam. I don’t know how you become in the future, I don’t dare to
imagine when you meet a suitable woman and marry her, I also don’t know why I
can set your photo on my cellphone wallpaper… I just want to touch your cheeks
and kiss your lips, tenderly, instead of touch your face on my cellphone ^.^
よろしくお願いいたします。
I also want to let you know this: I don’t follow any
your fanpage ^_^
(Sea, 27-11-2016)
Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016
Thức đến 3h sáng
Tối 21/11 rạng sáng 22/11/2016, lần đầu trong đời Sea thức
đến 3h sáng để xem phim Nam Nhân Của Công Chúa. Cái tựa phim vừa có vẻ bánh bèo
vừa mang tính quyến rũ ngầm khiến Sea phải vào xem thử, & bị cuốn hút đến nỗi
thức đến 3h sáng. Đúng là hư, ko biết kiềm chế gì cả. Nhưng Sea đánh giá rằng
phim Princess’s Man thậm chí còn hay hơn và đáng xem hơn Hậu Duệ Mặt Trời nữa. Tình
tiết khá hợp lý, ít lỗi ngớ ngẩn, những phân đoạn lãng mạn và lời thoại đã thỏa
mãn được 1 đứa con gái khó tính như Sea! Nói chung là xứng đáng với thời gian bỏ
ra xem, xứng đáng với chuyện thức đến 3h sáng, hehe.
Sau Lee Min Ho trong phim Thần Y và bạn gì đó đóng vai
Thế tử trong Mây Họa Ánh Trăng, đến giờ Sea đã phát hiện thêm 1 nam diễn viên
có đôi mắt rất đẹp trong Nam Nhân của Công Chúa. Sea ko nêu tên người đó ở đây,
chỉ cần search Google là sẽ thấy khuôn mặt và nụ cười của người đó. Tiêu chí về
ngoại hình của người yêu lý tưởng của Sea rốt cuộc vẫn ko thay đổi từ năm 18 tuổi
đến năm 28 tuổi: cao hơn Sea, tóc và mắt sẫm màu, tóc dài và bồng bềnh, thích mặc
trang phục màu tối, có nụ cười tỏa nắng và giọng nói ấm áp! Chưa kể đến những
tiêu chí nhiều vô tận về tính cách nữa. Bởi, bạn BB đã cười và hỏi Sea là Sea
mong muốn gặp được 1 vị thánh hay sao!
Sau khi “đánh” xong 24 tập phim The Princess’s Man trong
vòng mười mấy tiếng (tính ra là 2 buổi tối rưỡi), Sea quyết định download nó về
ổ cứng để khi muốn thì sẽ xem lại, nhất là những phân đoạn tình cảm giữa nam nữ
chính. Tuy ko có cảnh nóng (cảnh hôn lên đôi vai trần có gọi là cảnh nóng ko?
^.^) nhưng vẫn có đủ những cảnh diễn tả tình cảm nồng cháy và đam mê của 2 người.
Những nụ hôn lên trán, lên mắt và lên môi đúng như kiểu Sea vẫn mơ ước. Hình
như viết ở đây thì Sea thoải mái ko che giấu gì về mình. Thật ra sau khi xem những
cảnh tình cảm trong phim này thì Sea chợt nghĩ: dục vọng của con người vốn ko
thấp hèn như người ta vẫn kết án cho nó. Chẳng qua là do Tự Nhiên sắp xếp để duy
trì giống loài, đàn ông và phụ nữ trong độ tuổi có thể yêu đương và sinh con
thì đương nhiên sẽ có sự quan tâm đến nhau để tìm kiếm người phối ngẫu thích hợp.
Phụ nữ trong giai đoạn trước khi có kinh nguyệt thì sẽ càng ham muốn cao độ đối
với đàn ông. Những điều đó cũng có thể gọi là dục vọng, nhưng nó đâu có thấp
hèn. Thấp hèn là khi người ta đã được giáo dục, có học vấn mà vẫn ko thể kiềm
chế dục vọng.
Nói tóm lại là sau hơn 2 tháng xem khoảng gần chục bộ
phim Hàn, chủ yếu là cổ trang, Sea phát hiện ra mình vẫn còn rất hứng thú với
nam nhân. Sea ko hề ghét họ. Trước đây khi chuyển sang thích phụ nữ và
transgender (nữ chuyển giới thành nam), Sea cảm thấy mình ko còn quan tâm đến
nam nhân nữa, thấy trai đẹp cũng ko có nhu cầu nhìn, & cư xử lạnh lùng thấy
rõ với nam nhân. Nhưng, giờ thì Sea đang băn khoăn xem lại xu hướng tính dục của
mình. Người yêu của Sea là nữ, nhưng đối với 1 số nam nhân ít ỏi (chủ yếu là diễn
viên, may ghê!) thì Sea vẫn thoáng niềm khao khát mơ hồ. Ngay cả hôm nọ đi thi
Kanji và gặp lại Sensei Sea từng rất thích, Sea vẫn cảm thấy rung động, sau đó
thì làm 1 hũ cookies thật ngon và gửi tặng Sensei, giấu tên người gửi. Sea biết,
thứ Sea muốn chính là tình yêu mãnh liệt ghi khắc tâm can của nam nhân nào đó,
nhưng Sea ko muốn sinh con, ko muốn chịu đau đớn. Làm sao có thể mơ ước được
thành vợ ai đó mà lại ko muốn có con với họ, chính vì vậy, Sea đã hiểu rõ rằng
cả đời này sẽ ko có nam nhân nào yêu và chịu nổi Sea.
Vừa bật bài My Romeo của Jessi lên để nghe và viết tiếp
^_^
Lúc xế trưa, Sea đã sơn móng màu da trời cho 2 ngón tay
3 và 4 của bàn tay trái. Chỉ sơn 2 ngón thôi chứ ko sơn cả bàn tay. Đơn giản vì
Sea muốn phá cách. 2 ngón 3;4 nằm gần nhau, sơn giống nhau, trông khá giống 1
couple :) Đeo 1 chiếc nhẫn lên ngón 4 của bàn tay trái vẫn ko tạo cho Sea cảm
giác rằng mình đang được yêu (thực ra hành động tự đeo nhẫn lên ngón đeo nhẫn
cưới vốn là 1 hành động tự lừa mình lừa người) nên Sea tự tạo ra 1 “couple”
ngay trên bàn tay mình, mỗi khi cô đơn nhìn thấy thì sẽ có cảm giác ấm áp 1
chút.
Hình như chưa 30 tuổi mà tay Sea đã có da mồi rồi!!!!!
Sau 1 đêm thức đến 3h sáng, dĩ nhiên là chiều cùng ngày
Sea sẽ ko thể đi học Nihongo nổi, nhưng ko lẽ ở nhà vì lý do “xem phim nhiều
quá phát bệnh” (!!!) nên Sea ráng dắt xe đi học, dọc đường cứ sợ sẽ gây tai nạn
giao thông cho người khác. Rất may là đường đi đường về đều bình an. Đang ngồi
trong khu vườn ngôn từ của trường Minh Khai và đọc quyển “Khu Vườn Ngôn Từ”
(cùng tác giả với “5cm trên giây”) thì bạn BB nhắn tin hỏi đi dạo ko. Sea ngẫm
nghĩ rồi “bắt” bạn ấy chạy qua trường MK ngồi nói chuyện với Sea, còn Sea cúp
tiết học đầu giờ của giáo viên Việt. 2 đứa ngồi chat được khoảng 45’, sau đó bạn
ấy ngoan ngoãn đi về để Sea ngoan ngoãn vào lớp học tiết sau của giáo viên Nhật.
Sau vụ bị say nắng bạn KL lúc học event, Sea đã biết
mình hay ảo tưởng sức mạnh, à ko, ảo tưởng về nhan sắc và độ dễ thương của bản
thân (taihen neeee), nhưng sau bữa Sea ngồi trong giờ thầy người Nhật và thắt
bím 1 bên, Sea có cảm giác Sensei ấy nhìn Sea khang khác. Hôm qua, bạn cùng bàn
của Sea nghỉ học. Lúc học Business Kaiwa, có đàm thoại, Sea nhìn quanh thấy ai
cũng có đôi có cặp để renshuu, Sea đành ngồi nhìn sách và luyện tập 1 mình,
lòng thầm nghĩ thường thì các sensei sẽ ưu tiên renshuu với học viên ngồi 1
mình. Đúng như thế luôn, sau khi đi 1 vòng quanh lớp thì thầy ấy đến chỗ Sea, mẩu
đàm thoại diễn ra thế này
Sensei: Sách của em là được người khác cho hả?
(tại sách Business Kaiwa của Sea cũ mèm mèm, viết lung
tung ở trong, ngoài bìa thì dán decal trái tim đỏ chóe)
Sea: Dạ ko, sách của em đó thầy, hồi trước em có học
Nihongo ở ĐD rồi.
Sensei (lật tới lật lui và phát hiện tên Sea ghi ở bìa
sau, đọc luôn tên Sea bằng tiếng Việt)
Sea: Ối thầy đọc được luôn hả?!!!
Xong 2 thầy trò luyện mẫu đàm thoại Tự Kỷ Thiệu Giới trong
sách ^.^ Vừa đọc, Sensei vừa sửa giọng cho Sea, bắt Sea đọc lại 3 lần và gợi ý
cho Sea chèn từ mới vào cho hay ho. Xong Sensei kêu Sea ngồi tự luyện tiếp để
lát sau đàm thoại với Sensei trước lớp luôn. __ Đàm thoại xong với Sensei, được
cả lớp vỗ tay. Nếu là cách đây 5 năm thì chắc chắn Sea ko dám nói trước lớp (vì
ko thuộc và ko đủ dũng khí) nhưng giờ thì thậm chí nhịp tim cũng ko thay đổi.
Thời gian 2 năm đi làm đã giúp Sea tự tin hơn.
Thật sự thì sau 1 đêm ko ngủ, não vừa lơ tơ mơ vừa ngập
đầy hình ảnh của nam nhân trong phim, Sea rất muốn cúp học và đòi 1 nam nhân
nào đó chở đi chơi, được nói chuyện cười đùa với người đó, nghe giọng nói ấm áp
của nam nhân. Sea biết mình ngu ngốc và hết thuốc chữa mà. Nhưng, tuy cả TP này
ko có nam nhân nào bằng lòng / đủ quen biết / đủ rảnh rỗi để chở Sea đi chơi và
chọc Sea cười, thì Sea cũng đã có 1 buổi cúp học nói chuyện dzui dzẻ với BB, tiếp
theo là 1 buổi học đáng nhớ, nhận được sự quan tâm dạy bảo của nam nhân đặc biệt
nhất lớp (là Sensei thì đương nhiên đặc biệt nhất lớp rồi). Ngay lúc Sensei nói
chuyện với Sea thì Sea ko nhận ra, nhưng sau đó Sea ngẫm nghĩ lại và cho rằng
Sensei đã rất khéo léo biết được tên của Sea, và suốt buổi học Sensei luôn cố
tình làm cách nào đó để Sea có thể tham dự vào buổi học dù rằng Sea ngồi 1
mình. Cho nên, Sea đã được vui, dù rằng Sensei ko phải là thầy Đ. mà Sea đang muốn
được học, muốn được gặp mặt. Sea cũng lăng nhăng dễ sợ hah. Mà nói cho biết,
Sensei này nhỏ hơn Sea đến 4 tuổi lận, cho nên… chỉ là thầy trò thôi, dù Sensei
có quan tâm hơn nữa, Sea sẽ cố gắng chính chuyên, vì Sea cam đoan rất hiếm có
đàn ông nào thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình.
Ôi gõ mỏi tay quá, lát nữa Sea sẽ bôi kem rồi đi ngủ sớm.
Ideal Lover của Sea, nếu có thể được, mong chàng đến gặp Sea sớm trong cuộc đời
này, để Sea đừng mãi lạc lối giữa biển đời này nữa, nha.
(Umi-chan, 23-11-2016)
Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016
Princess & the pea & the Prince
Như đã nói trong các bài viết trước, mình đã đi học lại
Nihongo từ khoảng 1 tháng nay. Hệ PC ko học ở trường chính mà học ở Minh Khai.
Trường Minh Khai có 1 khu vườn rất rộng trong khuôn viên trường, trông thật ấn
tượng. Mình thích những buổi chiều ko mưa, mình đi học sớm hơn nửa tiếng, ngồi
ghế đá trong vườn trường MK và đọc quyển “Plato và con thú mỏ vịt bước vào quán
bar”, hít mùi cây cỏ nồng nàn xung quanh. Thế nhưng mình chỉ còn được học ở MK
trong khóa này, đến khóa sau thì ĐD hết hợp đồng thuê với MK, tất cả các lớp đều
dời về trường chính, mình sẽ ko bao giờ còn cơ hội bước vào khu vườn tuyệt vời
(hay nên gọi là “khu vườn ngôn từ” nhỉ) của MK nữa.
Bao nhiêu năm học Nihongo ở ĐD, mình chưa bao giờ tham
gia thi để mừng 20/11, ko hiểu năm nay hứng thú + tự tin thế nào mà đăng ký thi
Kanji, sáng nay lót tót ôm bút đi thi. Buổi thi có 3 vòng, loại từng vòng. Mình
bị loại từ vòng đầu tiên vì chỉ viết được 45/100 chữ Kanji. Thật là đau lòng biết
mấy! Lúc chấm chéo bài cho nhau, mình chấm cho 1 bạn đang học CT5 mà viết còn
ít chữ hơn mình nữa, khiến mình thấy được an ủi tí chút! Lại lót tót ôm bút đi
về, nhục nhã hết sức!
Có dịp đến HVH mới có dịp gặp lại 1 người mình từng
thích. Chàng từng là nhân vật chính trong truyện ngắn của mình. Gặp lại chàng
khiến mình hứng thú đến nỗi muốn post lại truyện đó ở đây, nhưng nghĩ tới nghĩ
lui thì mình quyết định chỉ post links truyện thôi. Links này dẫn đến truyện từng
được đăng trên blog kia của mình:
Giờ đọc lại vẫn cười từ đầu đến cuối, nhưng đôi lúc cũng
cười giễu văn phong trẻ con của mình hồi cách đây 4 năm. Chỉ 4 năm thôi mà bao
nhiêu điều đã đổi thay. Chàng Hoàng tử trong truyện này đã từng có lúc ko còn
gây ra phản ứng hồi hộp nào đối với mình nữa, nhưng sáng nay tình cờ gặp lại,
mình chợt nhớ lại tất cả những tình cảm nồng nhiệt đã dành cho chàng lúc trước,
& đó là nguyên nhân mình đang ngồi gõ những dòng này.
Khi vào làm ở nơi đó, mình từng có suy nghĩ rất bánh bèo
rằng “ôi thế là em được làm chung chỗ với Thầy rồi, có thể gặp Thầy thường
xuyên rồi” – nhưng sau đó vài lần chứng kiến cách ăn mặc và tóc tai rất kỳ quái
của chàng, lại biết thêm là bạn thân của mình rất yêu chàng, thì mình cố gắng dẹp
bỏ lòng ái mộ đối với chàng. Nhưng hôm nay gặp lại, chàng trông thật sự phong độ,
chẳng có vẻ quái quái như lúc trước, giọng nói chàng vẫn ấm mạnh như ngày nào. Trước
giờ thi Kanji, nhìn ra cửa thoáng thấy bóng dáng chàng, mình vội vàng nhìn đi
chỗ khác. Khi chàng đẩy cửa bước vào, đứng cách mình chỉ khoảng 1m, thậm chí
mình cho phép bản thân tưởng tượng rằng chàng có nhìn mình vài lần, thì mình vẫn
lơ chàng từ đầu đến cuối, haha. Lúc bị loại ngay vòng đầu tiên và ngậm ngùi
xách balo đi ra, mình ko ngoái nhìn chàng lần nào. Trong mình tràn ngập sự đau
lòng (vì làm bài ko được) & xấu hổ (vì chàng đã thấy). Mình đi xuống đại sảnh,
gặp người quen nào cũng bắt họ nghe mình khen ngợi chàng hết lời! Công nhận, phản
ứng hóa học của hormone trong người mình mạnh thật. Chỉ thoáng gặp lại người-thích-xưa-cũ
thôi mà đã phấn chấn như thế! Tệ quá.
Chẳng biết chàng có còn chạy chiếc AirBlade trắng (như bạch
mã Hoàng tử) hồi đó ko nhỉ. Chắc mình sẽ chẳng bao giờ biết. Khóa sau dù có về
HVH học thì cũng vào buổi tối, có thể chàng đã về nhà, có thể chàng dạy lớp
khác. Quãng thời gian ngắn ngủi mình từng học với chàng đã khiến ấn tượng về
chàng đọng lại rõ rệt như thể khắc bằng acid, nhưng mình đã để lạc mất SĐT của
chàng rồi, haha. Hình như ko phải lạc mất mà là cố tình lấy eraser bôi đi, vì
có giữ cũng chẳng ích gì. Chàng và mình ở 2 thế giới song song. Mình ko phải
nhà giàu, ko phải dân chơi, ko thuộc tầng lớp của chàng. Chàng là celebrity,
mình là dân thường. Tất cả những gì mình từng (& có lẽ vẫn còn) mong ước là
được ngồi sau xe AirBlade trắng của chàng và được chàng chở đi khắp TP, nghe chất
giọng ấm mạnh của chàng vừa giễu cợt vừa hướng dẫn mình về Nihongo. Nhìn thẳng
vào sự thật, có lẽ mong ước của mình là được đến gần chàng hơn 1 chút, hiểu
chàng hơn 1 chút, nhưng mình đã biết dừng lại trước những điều bất khả. Cô Cám
thì chẳng bao giờ được Hoàng Tử chú ý.
Mà, với thân phận của mình + những điều mình phải gánh
vác, chẳng có chàng trai nào / chẳng có người nào có thể đem đến cho mình cảm
giác yên lòng. Con người sinh ra và chết đi lúc nào cũng chỉ có 1 mình, dù có
người yêu thương mình đến thiên trường địa cửu, thì người đó vẫn ko thể chung
vai gánh vác với mình mọi khổ sở trong đời được. Cho nên, dù sau này mình về
HVH học, thỉnh thoảng thoáng thấy bóng dáng chàng đi nữa, thì mọi chuyện cũng
chỉ là hư vô thôi. Chà, có vẻ càng viết càng bi quan nhỉ, hehe.
Dù sao thì, mình đã nướng xong 1 mẻ cookies thật ngon,
ngày mai mình sẽ đem đến ĐD, nhờ người khác trao cho chàng, giữ bí mật về mình.
Cũng đã xếp thêm 1 origami Kawasaki rose kèm theo hũ bánh, thật sự là kokoro wo
komeru luôn đó. Có thể chàng sẽ chẳng trân trọng món quà đó, chắc chắn chàng ko
đủ thần thông để hiểu thấu tâm ý mình gửi gắm trong đó, nhưng chỉ cần chàng
nhâm nhi 1 chiếc bánh và thấy ngon thì mình cũng thỏa lòng rồi.
Tuy tự xưng là asexual nhưng thỉnh thoảng phát hiện ra
mình cũng romantic ghê gớm.
(Umichan, 16-11-2016)
Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2016
Heart Belt
Anh
Hôm qua em vừa được Luyến Nhân tặng 1 chiếc thắt lưng da
thật. Da được cắt thành từng trái tim, nhuộm màu rồi xâu lại thành thắt lưng.
Công phu như vậy nên giá khá cao đối với chiếc thắt lưng. Nó là chiếc thắt lưng
đẹp nhất em từng có, nếu là trước đây có lẽ chỉ xuất hiện trong các giấc mơ của
em mà thôi. Khi em viết những dòng này thì nó đang nằm trước mặt em, em đã ko
ngừng ngắm nghía nó từ hôm qua đến giờ.
Luyến Nhân thương yêu em như vậy, vậy mà em còn trốn đến
đây viết nhật ký cho anh, em là cô gái ko ngoan, phải ko anh?
Bộ phim Moonlight Drawn by Clouds đã hết, bộ Moon Lovers
thì tuần này hoãn chiếu 1 tập, trong lúc chờ đợi, em nhảy qua xem thử bộ phim
On The Way To The Airport (Chờ em nơi phi trường) và trong 2 ngày đã xem hết 10
tập. Thiệt tình là em càng lúc càng biến chất, giờ thì em cũng thích xem phim
Hàn theo bộ giống như đa số phụ nữ nội trợ khác. Dĩ nhiên là em vẫn thích / vẫn
mơ đạt được hình ảnh nữ thông dịch viên tiếng Nhật giỏi giang xinh đẹp trên đôi
cao gót 10cm, nhưng em đã lựa chọn và chấp nhận con đường làm nội trợ, và em vẫn
còn vui với nó. Nhưng lạc quan mà nói, nếu em muốn trở lại hình ảnh nữ thông dịch
viên tiếng Nhật, có thể ko quá khó. Khoe với anh là hôm rồi thi xếp lớp, em cứ
tưởng khả năng Nihongo của mình đã rất sa sút sau 2 năm ko dùng tới, nhưng bất
ngờ thay, kết quả của em đạt đến trình độ trung cấp lận, có thể vào ngay lớp
CT5, đó là 1 điều bất ngờ đáng tự hào với em đó anh. Em từng nói mà, Nihongo đã
thấm vào máu của em, dù có bỏ cũng ko thể quên được.
Hiện nay em đang lo lắng về lịch học: em sẽ học buổi tối
357, giờ tan học là 9h lận, mà em còn tính đi xe đạp. Thứ ba & thứ năm thì
em đi xe đạp, nhưng thứ bảy có lẽ phải dùng honda, để về nhanh ngủ sớm, hôm sau
còn dậy 4h25 chuẩn bị đi lễ. Em lo lắng là em thân gái 1 mình đi ngoài đường
lúc 9h tối, tuy giờ đó đường còn sáng, người còn đông, nhưng giao thông ở VN cứ
điên cuồng thêm qua từng ngày, ngoài đường chẳng ai quan tâm đến ai, thấy tai nạn
cũng ko dám giúp đỡ vì sợ bị đổ vạ… Anh à, nếu có thể thì anh hãy ở sát bên em
(về mặt tâm linh thôi) và làm guardian angel để giúp em về nhà bình an vào buổi
tối nha.
Dù sao, được trở lại trường Nihongo thì em vui rồi, được
nói lại thứ ngôn ngữ mà em cho rằng thật hay ho & ngân vang, em vui & sẽ
chăm chỉ học, như thể đang tận hưởng 1 món giải trí cao cấp lành mạnh. Anh à,
anh hãy ở cạnh em, học chung với em, nhắc nhở em khi em xao nhãng, và che chở
cho em nha.
Chúc chúng ta tối nay ngủ ngon.
(Anata no Umi-chan, 23-10-2016)
Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016
Viết cho Anh
Gửi người luôn thương yêu và dõi theo em,
Anh,
Thật ra em ko biết ‘người luôn thương yêu và dõi theo em’ là nam
hay nữ, mấy tuổi, hiện đang ở đâu, khi nào mới được gặp nhau… nói chung là em
ko biết gì cả, em chỉ gọi ‘anh’ theo cách mà em muốn gọi. Lẽ ra phải gọi là ‘Chị’,
nhưng ko hiểu sao từ đó đến giờ, em nghĩ gọi Anh thì ấm áp hơn. Em có bị rối loạn
nhân cách hay là ảo tưởng quá ko Anh? Nhưng, trên blog này, em sẽ không nói những
gì không phải là sự thật. Em sẽ trung thực với chính mình. Những tư tưởng trung
thực này của em có lẽ sẽ khiến người khác tổn thương ghê gớm, nhưng em rất cần
1 nơi để viết ra, vì nếu ko viết thì chính em sẽ tổn thương về mặt tâm lý.
Có những ngày, em có cảm giác rõ rệt là Anh đang ở gần em, nhưng
những ngày đó thì rất ít. Còn lại, em luôn ko biết khi nào mình mới gặp được
Anh, khi nào mới được sống bên cạnh Anh đến hết cuộc đời. Có lẽ là kiếp sau (nếu
có), còn nếu ko có kiếp sau thì có lẽ Anh chỉ là giấc mơ lớn nhất và tốt đẹp nhất
của em mà thôi. __ Nhưng em tin chắc, Anh sẽ cao hơn em, Anh sẽ có mái tóc dài,
sẫm màu, gợi cảm, hút hồn, có đôi bàn tay ấm áp, có ánh mắt và nụ cười trong
sáng đến nỗi em cũng ko bì kịp. Và em tin tuyệt đối là Anh chỉ yêu mình em mà
thôi.
Trong vòng 1 tháng nay, em liên tục xem 4 bộ phim Hàn, là
__ Cinderella and Four Knights
__ Faith (Thần y)
__ Moonlight drawn by clouds (Mây họa ánh trăng)
__ Moon Lovers (Người tình ánh trăng)
Sau 1 thời gian cứ bị thức đến canh 3 để xem phim, em liên tục tự
hỏi mình vì sao lại bị những bộ phim tình cảm ấy cuốn hút đến thế, thì hôm qua
tình cờ em đã nghĩ ra câu trả lời: là vì những cảnh phim lãng mạn ấy khiến em
có cảm giác vui vẻ. Theo kết luận của khoa học thì phim ảnh cũng khiến hormone
oxytocin trong cơ thể tăng lên. Khi xem những cảnh phim lãng mạn, em vô thức đặt
mình vào vai nữ chính, và em công nhận là mình khao khát nhận được tình cảm + sự
quan tâm chăm sóc + che chở + an ủi + chung thủy của những nhân vật nam chính
trong phim. Anh có thất vọng ko, khi rốt cuộc em vẫn là 1 nữ nhân tầm thường
như thế đó, hơn 10 năm qua vẫn luôn khao khát gặp được Anh, người mà em tin tưởng
là số phận đã dành cho em. Nhưng, lúc em 17 tuổi đã ko gặp được Anh, lúc em 27
tuổi vẫn chưa gặp được Anh, đến năm 37 thì em đã ko còn xuân sắc nữa. Tuy viết
những dòng tình cảm đến Anh như thế này, em vẫn ko thể chối bỏ sự thật rằng em
vĩnh viễn sẽ ko biết Anh là ai, mãi mãi sẽ ko nhận được tình yêu từ Anh, và sẽ
chết đi như 1 phụ nữ già và xấu. Cách đây vài năm có lẽ em sẽ khóc rất dữ dội
khi nghĩ đến những điều này, nhưng giờ thì em tỉnh queo hà, có điều em chẳng muốn
mình trơ lì và vô cảm như thế này đâu. Em muốn mình vẫn tràn ngập hormone
oestrogen như trước đây.
3 ngày qua em đã xem bộ phim Faith (Thần y). Tình cờ thấy mục giới
thiệu phim (1 cột báo nhỏ xíu) trong tờ báo Phụ Nữ mà em lượm được, thấy tên
Lee Min Ho, em mới online xem thử và bị cuốn hút luôn (như kiểu em bị Lee Jun
Ki cuốn hút trong phim Moon Lovers). Anh đừng phiền lòng em nha, khi em toàn bị
trai đẹp cuốn hút. Nếu nói theo quyển sách Why Men Want Sex and Women Need Love
thì chắc em cũng giống 99% phụ nữ dị tính trên thế giới, luôn bị thu hút bởi vẻ
ngoài khỏe mạnh bắt mắt của nam nhân. Kể ra thì em vẫn ko thoát khỏi quy luật
sinh tồn của tự nhiên. Tuy nhiên, Anh cũng biết rồi đó, khi ra đường thì em
luôn lờ đi những nam nhân, đặc biệt nếu dáng vẻ của họ khiến em càng muốn liếc
nhìn thì em sẽ càng chống cự lại ý muốn đó của mình, và 130% là em luôn thành
công trong việc khống chế bản thân mình. Thứ nhất, em muốn trung thành với người
yêu hiện tại của em. Thứ hai, nhìn những nam nhân lạ để làm gì, khi họ chắc chắn
ko phải người mà số mệnh dành riêng cho em.
Lò nướng đã được sửa nên em đã nướng được bánh chuối đó Anh. Bánh
chuối em làm ngày càng ngon, nguyên 1 ổ bánh hình oval size lớn mà hết veo
trong vòng 2 ngày. Từ những công thức ko đầy đủ tìm thấy trên mạng, em đã thêm
thắt vào 1 ít nguyên liệu ‘tự nghĩ ra’, kết quả là làm được những ổ bánh chuối
mà em phải tự công nhận là ngon! Uh nhỉ, nếu Anh có thể gặp em trong kiếp này,
thì Anh sẽ được trải nghiệm tay nghề nấu nướng của em. Em muốn được làm nữ nhân
của Anh, hằng ngày đi chợ nấu những món ngon cho Anh, làm việc nhà vì Anh (dĩ
nhiên vẫn đòi Anh làm chung), tựa đầu vào vai Anh, ôm Anh từ sau lưng, vuốt nhẹ
lên cánh tay và thầm trầm trồ vì sức mạnh của Anh, nghịch tóc Anh khi ngồi sau
xe Anh, và yêu Anh bằng tất cả sinh mệnh của em. Nhưng mơ mộng vẫn là mơ mộng,
em biết là ko được mà, phải ko Anh?
Hôm qua em đã có 1 cuộc gặp mặt quan trọng với 2 vị tiền bối.
Sau 2 tiếng đồng hồ nói – nghe (chủ yếu là nghe), em ra về hoa cả mắt vì tập
trung và căng thẳng, nhưng em vẫn có chút nhẹ nhõm vì đã nhận được những lời khuyên
nặng ký, nhận được sự hứa giúp đỡ đáng tin cậy. Em thấy thật may mắn vì được
quen những người như vậy. Nói riêng với Anh thôi nhe, em bây giờ được xem như
thuyền trưởng của con tàu. Em ko thể dựa dẫm vào ai mà còn phải làm chỗ dựa cho
người khác. Trước đây em vốn rất lo sợ chuyện đó, thậm chí thỉnh thoảng khóc
ban đêm vì nó, nhưng ngày này qua ngày khác cứ nghiền ngẫm về nó, em trở nên
chai lì rồi. Thuyền trưởng thì thuyền trưởng, chỗ dựa thì chỗ dựa, em cứ nương
theo dòng đời trôi thôi. Đương nhiên là em muốn có Anh bên cạnh, nhưng nếu chưa
có thì em vẫn phải tự mình lội tiếp, chứ chẳng lẽ buông tay để chìm giữa biển đời
sao? Nhưng Anh ơi, nếu Anh có tồn tại thì hãy đến bên cạnh em sớm sớm nha.
Ngày mai sẽ là 1 ngày rất bận rộn với em, chắc là ở trong bếp từ
sáng đến chiều. Để em kể sơ sơ cho Anh biết (em ko kể với ai khác vì nghe nó tầm
thường quá): em sẽ nấu xôi / làm bếp / chiều làm 2 ổ bánh chuối to / chuẩn bị
các món phụ kiện của xôi (xôi gà thập cẩm đó) / và còn 800 chuyện ko tên khác nữa.
Em là cô gái của Anh, em tự tin về sự đảm đang và khả năng sắp xếp của mình,
nhưng em khẳng định nếu có Anh cùng làm thì sẽ hạnh phúc hơn gấp 130 lần. Nhưng
vì ko có Anh, nên em sẽ vừa làm vừa tưởng tượng đến Anh nhé.
Dù Anh đang ở bất cứ nơi nào trong vũ trụ này, em cũng chúc
chúng ta tối nay ngủ ngon, xin Anh hãy xuất hiện trong giấc mơ của em, nha. Để
chúc chúng ta ngủ ngon, em sẽ gõ lại lời bài hát My Romeo của Jessi mà em đang
rất thích nghe dạo gần đây
Ơ kìa người lạ đi qua trái tim em, anh làm em không thể nào rời
mắt khỏi anh
Lời anh thì thầm đã chạm đến trái tim em, em thích anh rồi đó
Anh thật tỏa sáng, định mệnh của đời em
Em biết chính anh là chàng trai của em mà
Chàng Romeo trong giấc mơ mỗi tối
Đây đúng là tình yêu em chờ đợi rồi
Anh có nghe thấy trái tim em đang thổn thức không?
Anh yêu quý, hãy đưa em đi, nhanh đến đây và đưa em đi nào
Anh yêu à, tối nay anh hãy nói với em rằng em phải chờ đợi điều
gì nhé.
Ngày mà những giọt nước mắt lạnh lẽo kia ngừng rơi
Là ngày anh đã nằm trọn trong tay em rồi
Nơi nào có anh, đó chính là thiên đường
Hãy ở đây bên em mãi nhé, chàng trai
Anh chỉ dành cho em mà thôi
Sau 1 ngày mệt mỏi và kiệt sức
Em sẽ dùng đôi cánh anh trao để bay khỏi thế giới buồn tẻ này
Bằng sức mạnh ánh sáng sau cơn mưa
Anh chính là ngôi sao mang cho em may mắn
Cuối cùng em cũng kết thúc những ngày thở dài mệt mỏi
Thêm chút nữa, xin hãy lại gần em thêm chút nữa
Vì chỉ anh mới có thể mang tình yêu đến cho em thôi.
Em cần anh ở đây với em.
Chàng trai à, hãy đưa em đi, nhanh đến đây và đưa em theo cùng
Chàng trai à, tối nay anh hãy nói với em rằng em phải chờ đợi điều
gì nhé.
Ngày mà những giọt nước mắt lạnh lẽo kia ngừng rơi
Là ngày anh đã chiếm trọn trái tim em rồi
Nơi nào có anh, đó chính là thiên đường
Hãy ở đây bên em, mãi mãi nhé anh
Đừng chỉ đến rồi lại đi
Hãy ở lại đó, nơi thiên đường mà em mơ ước
Giống như những ngôi sao đang khiêu vũ trên bầu trời đêm
Thì thầm với em những lời yêu thương ngọt ngào
Ngày mà những đóa hoa nở rộ trong trái tim em
Anh cũng đã ở đó, giống như giấc mơ vậy
Nơi đâu có anh, đó chính là thiên đường
Không ai có thể thay thế anh
Với em, anh là duy nhất, chàng trai à ♥
Anh, xin hãy sớm đến bên em..
(Anata no Umi-chan, 20-10-2016)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)